((Trích trong cuốn tài liệu " Một số lời
dạy và mẩu chuyện về tấm gương đạo đức của Chủ tịch Hồ Chí Minh"))
I. QUAN ĐIỂM CHUNG CỦA CHỦ TỊCH HÔ CHÍ MINH
VỀ ĐẠO ĐỨC
1. a) Nhân là thật thà thương yêu, hết lòng
giúp đỡ đồng chí và đồng bào.
Vì thế mà kiên quyết chống lại những người,
những việc có hại đến Đảng, đến nhân dân. Vì thế mà sẵn lòng chịu cực khổ trước
mọi người, hưởng hạnh phúc sau thiên hạ. Vì thế mà... không e cực khổ, không sợ
oai quyền. Những người đã... không e, không sợ gì thì việc gì phải
họ đều làm được.
b) Nghĩa là ngay thẳng, không có tư tâm,
không làm việc bậy, không có việc gì phải giấu Đảng. Ngoài lợi ích của Đảng,
không có lợi ích riêng phải lo toan. Lúc Đảng giao cho việc, thì bất kỳ to nhỏ,
đều ra sức làm cẩn thận. Thấy việc phải thì làm, thấy việc phải thì nói. Không
sợ người ta phê bình mình, mà phê bình người khác cũng luôn luôn đúng đắn.
c) Trí vì không có việc tư túi nó làm mù
quáng, cho nên đầu óc trong sạch, sáng suốt. Dễ hiểu lý luận. Dễ tìm phương
hướng. Biết xem người. Biết xét việc. Vì vậy, mà biết làm việc có lợi, tránh
việc có hại cho Đảng, biết vì Đảng mà cất nhắc người tốt, đề phòng người gian.
d) Dũng là dũng cảm, gan góc, gặp việc phải
có gan làm. Thấy khuyết điểm có gan sửa chữa. Cực khổ khó khăn, có gan chịu
đựng. Có gan chống lại những sự vinh hoa, phú quý, không chính đáng. Nếu cần,
thì có gan hy sinh cả tính mệnh cho Đảng, cho Tổ quốc, không bao giờ rụt rè,
nhút nhát.
e) Liêm là không tham địa vị. Không tham tiền
tài. Không tham sung sướng. Không ham người tâng bốc mình. Vì vậy mà quang minh
chính đại, không bao giờ hủ hóa.
Chỉ có một thứ ham là ham học, ham làm, ham
tiến bộ.
Đó là đạo đức cách mạng. Đạo đức đó không
phải là đạo đức thủ cựu. Nó là đạo đức mới, đạo đức vĩ đại, nó không vì danh
vọng của cá nhân, mà vì lợi ích chung của Đảng, của dân tộc, của loài người.
Cũng như sông thì có nguồn mới có nước, không
có nguồn thì sông cạn. Cây phải có gốc, không có gốc thì cây héo. Người cách
mạng phải có đạo đức, không có đạo đức thì dù tài giỏi mấy cũng không lãnh đạo
được nhân dân. Vì muốn giải phóng cho dân tộc, giải phóng cho loài người là một
công việc to tát, mà tự mình không có đạo đức, không có căn bản, tự mình đã hủ
hóa, xấu xa thì còn làm nổi việc gì?
Sửa đổi lối làm việc,
Tháng
10-1947, Hồ Chí Minh toàn tập,
Nxb.
Chính trị quốc gia, Hà Nội, 1995, t.5, tr. 251-253.
Cần
Tức là siêng năng, chăm chỉ, cố gắng dẻo
dai...
Tục ngữ ta có câu: nước chảy mãi, đá cũng
mòn. Kiến tha lâu cũng đầy tổ.
Nghĩa là Cần thì việc gì, dù khó khăn mấy,
cũng làm được.
Dao siêng mài thì sắc bén. Ruộng siêng làm cỏ
thì lúa tốt. Điều đó rất dễ hiểu.
Siêng học tập thì mau biết.
Siêng nghĩ ngợi thì hay có sáng kiến.
Siêng làm thì nhất định thành công. Siêng
hoạt động thì sức khỏe.
Chữ Cần chẳng những có nghĩa hẹp, như: Tay
siêng làm thì hàm siêng nhai. Nó lại có nghĩa rộng là mọi người đều phải Cần,
cả nước đều phải Cần.
Người siêng năng thì mau tiến bộ.
Cả nhà siêng năng thì chắc ấm no.
Cả làng siêng năng thì làng phồn thịnh.
Cả nước siêng năng thì nước mạnh giàu.
Muốn cho chữ Cần có nhiều kết quả hơn, thì
phải có kế hoạch cho mọi công việc. Nghĩa là phải tính toán cẩn thận, sắp đặt
gọn gàng...
Cần không phải là làm xổi. Nếu làm cố chết cố
sống trong một ngày, một tuần, hay một tháng, đến nỗi sinh ốm đau, phải bỏ
việc. Như vậy không phải là Cần.
Cần là luôn luôn cố gắng, luôn luôn chăm chỉ,
cả năm cả đời. Nhưng không làm quá trớn. Phải biết nuôi dưỡng tinh thần và lực
lượng của mình, để làm việc cho lâu dài.
Lười biếng là kẻ địch của chữ Cần.
Vì vậy, lười biếng cũng là kẻ địch của dân
tộc.
Một người lười biếng, có thể ảnh hưởng tai
hại đến công việc của hàng nghìn hàng vạn người khác...
... Nếu có một người, một địa phương hoặc một
ngành mà lười biếng, thì khác nào toàn chuyến xe chạy, mà một bánh xe trật ra
ngoài đường ray. Họ sẽ làm chậm trễ cả chuyến xe.
Vì vậy, người lười biếng là có tội lỗi với
đồng bào, với Tổ quốc...
Kiệm
Kiệm là thế nào?
Là tiết kiệm, không xa xỉ, không hoang phí,
không bừa bãi.
Cần với Kiệm, phải đi đôi với nhau như hai
chân của con người.
Cần mà không Kiệm, “thì làm chừng nào xào
chừng ấy”. Cũng như một cái thùng không có đáy; nước đổ vào chừng nào, chảy hết
ra chừng ấy, không lại hoàn không.
Kiệm mà không Cần, thì không tăng thêm, không
phát triển được. Mà vật gì không tiến tức phải thoái. Cũng như cái thùng chỉ
đựng một ít nước, không tiếp tục đổ thêm vào, lâu ngày chắc nước đó sẽ hao bớt
dần, cho đến khi khô kiệt.
... Tiết kiệm không phải là bủn xỉn.
Khi không nên tiêu xài thì một đồng xu cũng
không nên tiêu. Khi có việc đáng làm, việc ích lợi cho đồng bào, cho Tổ quốc,
thì dù bao nhiêu công, tốn bao nhiêu của, cũng vui lòng. Như thế mới đúng là
kiệm.
Việc đáng tiêu mà không tiêu, là bủn xỉn, chứ
không phải là kiệm.
Tiết kiệm phải kiên quyết không xa xỉ.
Việc đáng làm trong 1 giờ, mà kéo dài 2, 3
giờ, là xa xỉ.
Hao phí vật liệu, là xa xỉ.
Ăn sang mặc đẹp trong lúc đồng bào đang thiếu
cơm, thiếu áo, là xa xỉ...
Vì vậy xa xỉ là có tội với Tổ quốc, với đồng
bào.
Liêm
Liêm là trong sạch, không tham lam.
Ngày xưa, dưới chế độ phong kiến, những người
làm quan không đục khoét dân, thì gọi là Liêm, chữ Liêm ấy chỉ có nghĩa hẹp.
Cũng như ngày xưa trung là trung với vua.
Hiếu là hiếu với cha mẹ mình thôi.
Ngày nay, nước ta là Dân chủ Cộng hòa, chữ
Liêm có nghĩa rộng hơn; là mọi người đều phải Liêm. Cũng như Trung là trung với
Tổ quốc; hiếu là hiếu với nhân dân; ta thương cha mẹ ta, mà còn phải thương cha
mẹ người, phải làm cho mọi người đều biết thương cha mẹ.
Chữ Liêm phải đi đôi với chữ Kiệm. Cũng như
chữ Kiệm phải đi đôi với chữ Cần.
Có Kiệm mới Liêm được. Vì xa xỉ mà sinh tham
lam...
Chính
Chính nghĩa là không tà, nghĩa là thẳng thắn,
đứng đắn. Điều gì không đứng đắn, thẳng thắn, tức là tà.
Cần, Kiệm, Liêm, là gốc rễ của Chính. Nhưng
một cây cần có gốc rễ, lại cần có ngành, lá, hoa, quả mới là hoàn toàn. Một
người phải Cần, Kiệm, Liêm nhưng còn phải Chính mới là người hoàn toàn.
Trên quả đất, có hàng muôn triệu người. Song
số người ấy có thể chia làm hai hạng: người Thiện và người Ác.
Trong xã hội, tuy có trăm công, nghìn việc.
Song những công việc ấy có thể chia làm hai thứ: việc Chính và việc Tà.
Làm việc Chính, là người Thiện.
Làm việc Tà, là người Ác.
Siêng năng (cần), tần tiện (kiệm), trong sạch
(liêm), Chính là Thiện.
Lười biếng, xa xỉ, tham lam, là tà, là ác...
Cần kiệm liêm chính,
tháng
6-1949, sđd, t.5,tr.632-643
3.
... Tinh thần trách nhiệm là gì?
Là khi Đảng, Chính phủ, hoặc cấp trên giao
cho ta việc gì, bất kỳ to hay nhỏ, khó hay dễ, ta cũng đưa cả tinh thần, lực
lượng ra làm cho đến nơi đến chốn, vượt mọi khó khăn, làm cho thành công.
Làm một cách cẩu thả, làm cho có chuyện, dễ
làm khó bỏ, đánh trống bỏ dùi, gặp sao làm vậy, v.v... là không có tinh thần
trách nhiệm.
... Tinh thần trách nhiệm là: Nắm vững chính
sách, đi đúng đường lối quần chúng, làm tròn nhiệm vụ.
... Tách rời chính sách ra một đường, nhiệm
vụ ra một đường là sai lầm. Tách rời chính sách và nhiệm vụ ra một đường, và
đường lối quần chúng ra một đường cũng là sai lầm. Tinh thần trách nhiệm là gắn
liền chính sách và đường lối quần chúng, để làm trọn nhiệm vụ.
Tinh phần trách nhiệm,
ngày
31-12-1951, sđd, t.6, tr. 345-346.
4.
Tiết kiệm
Tiết kiệm không phải là bủn xỉn, không phải
là “xem đồng tiền to bằng cái nống”, gặp việc đáng làm cũng không làm, đáng
tiêu cũng không tiêu. Tiết kiệm không phải là ép bộ đội, cán bộ và nhân dân
nhịn ăn, nhịn mặc. Trái lại, tiết kiệm cốt để giúp vào tăng gia sản xuất, mà
tăng gia sản xuất là để dần dần nâng cao mức sống của bộ đội, cán bộ và nhân
dân. Nói theo lối khoa học, thì tiết kiệm là tích cực, chứ không phải tiêu cực.
Thực hành tiết kiệm, chống tham ô, lãng phí,
chống bệnh quan liêu,
tháng
5-1952, sđd, t.6, tr. 485.
5.
Người cán bộ cách mạng
Người cán bộ cách mạng phải có đạo đức cách
mạng. Phải giữ vững đạo đức cách mạng mới là người cán bộ cách mạng chân chính.
Đạo đức cách mạng có thể nói tóm tắt là:
Nhận rõ phải, trái. Giữ vững lập trường.
Tận trung với nước. Tận hiếu với dân.
Mọi việc thành hay là bại, chủ chốt là do cán
bộ có thấm nhuần đạo đức cách mạng, hay là không...
Người cán bộ cách mạng
tháng 3-1955,
sđd, t.7, tr. 480.
6. Tự
do tư tưởng
... Chế độ ta là chế độ dân chủ, tư tưởng
phải được tự do. Tự do là thế nào? Đối với mọi vấn đề, mọi người tự do bày tỏ ý
kiến của mình, góp phần tìm ra chân lý. Đó là một quyền lợi mà cũng là một
nghĩa vụ của mọi người.
Khi mọi người đã phát biểu ý kiến, đã tìm
thấy chân lý, lúc đó quyền tự do tư tưởng hóa ra quyền tự do phục tùng chân lý.
Chân lý là cái gì có lợi cho Tổ quốc, cho
nhân dân. Cái gì trái với lợi ích của Tổ quốc, của nhân dân tức là không phải
chân lý. Ra sức phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân - tức là phục tùng chân lý.
Bài nói chuyện tại lớp nghiên cứu chính trị
khóa I,
Trường Đại học nhân dân Việt Nam,
ngày
21-7-1956, sđd, t.8, tr. 216.
7.
Đạo đức cách mạng
... Nói tóm tắt, thì đạo đức cách mạng là:
Quyết tâm suốt đời đấu tranh cho Đảng, cho
cách mạng. Đó là điều chủ chốt nhất.
Ra sức làm việc cho Đảng, giữ vững kỷ luật
của Đảng, thực hiện tốt đường lối, chính sách của Đảng.
Đặt lợi ích của Đảng và của nhân dân lao động
lên trên, lên trước lợi ích riêng của cá nhân mình. Hết lòng hết sức phục vụ
nhân dân. Vì Đảng, vì dân mà đấu tranh quên mình, gương mẫu trong mọi việc.
Ra sức học tập chủ nghĩa Mác - Lênin, luôn
luôn dùng tự phê bình và phê bình để nâng cao tư tưởng và cải tiến công tác của
mình và cùng đồng chí mình tiến bộ.
Đạo đức cách mạng
tháng
12-1958, sđd, t.9, tr. 285.
8.
Thi hành đạo đức cách mạng
... Những chính sách và nghị quyết của Đảng
đều vì lợi ích của nhân dân. Vì vậy, đạo đức cách mạng của người đảng viên là
bất kỳ khó khăn đến mức nào cũng kiên quyết làm đúng chính sách và nghị quyết
của Đảng, làm gương mẫu cho quần chúng. Mọi đảng viên phải nâng cao tinh thần
trách nhiệm trước nhân dân, trước Đảng; phải ngăn ngừa và kiên quyết chống lại
chủ nghĩa cá nhân...
Đạo đức cách mạng là vô luận trong hoàn cảnh
nào, người đảng viên cũng phải đặt lợi ích của Đảng lên trên hết. Nếu khi lợi
ích của Đảng và lợi ích của cá nhân mâu thuẫn với nhau, thì lợi ích cá nhân
phải tuyệt đối phục tùng lợi ích của Đảng...
Đạo đức cách mạng là hòa mình với quần chúng
thành một khối, tin quần chúng, hiểu quần chúng, lắng nghe ý kiến của quần
chúng. Do lời nói và việc làm, đảng viên, đoàn viên và cán bộ làm cho dân tin,
dân phục, dân yêu, đoàn kết quần chúng chặt chẽ chung quanh Đảng, tổ chức,
tuyên truyền và động viên quần chúng hăng hái thực hiện chính sách và nghị
quyết của Đảng...
Đạo đức cách mạng
tháng
12-1958, sđd, t.9, tr. 290.
9. ...
Đạo đức cách mạng
... là bất kỳ ở cương vị nào, bất kỳ làm công
việc gì, đều không sợ khó, không sợ khổ, đều một lòng một dạ phục vụ lợi ích
chung của giai cấp, của nhân dân, đều nhằm mục đích xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Đạo đức cách mạng là đạo đức tập thể, nó phải
đánh thắng và tiêu diệt chủ nghĩa cá nhân.
Chủ nghĩa cá nhân là việc gì cũng chỉ lo cho
lợi ích riêng của mình, không quan tâm đến lợi ích chung của tập thể. “Miễn là
mình béo, mặc thiên hạ gầy”. Nó là mẹ đẻ ra tất cả mọi tính hư nết xấu như: lười
biếng, suy bì, kiêu căng, kèn cựa, nhút nhát, lãng phí, tham ô, v.v... Nó là kẻ
thù hung ác của đạo đức cách mạng chủ nghĩa xã hội.
Bài nói chuyện tại Đại hội lần thứ III
của Đoàn thanh niên lao động Việt Nam,
ngày 24-3-1961, sđd, t.10, tr. 306
10. ... Muốn xây dựng chủ nghĩa cộng sản phải
có những con người cộng sản chủ nghĩa, nghĩa là phải có những người có đạo đức
cộng sản. Nước ta cũng áp dụng đúng tinh thần như thế: muốn xây dựng chủ nghĩa
xã hội phải có những con người xã hội chủ nghĩa, tức là phải có những người có
đạo đức xã hội chủ nghĩa. Đạo đức xã hội chủ nghĩa không phải ở đâu cũng biểu
hiện giống nhau. Ở nước ta, đạo đức xã hội chủ nghĩa là cần kiệm xây dựng nước
nhà. Mọi người thi đua học tập theo cách xã hội chủ nghĩa, lao động theo xã hội
chủ nghĩa, có đạo đức xã hội chủ nghĩa. Các cô, các chú, các cháu ở đây thì thi
đua học tập để về phục vụ việc xây dựng nước nhà.
Nói chuyện với sinh viên và cán bộ Việt Nam
đang học tập và công tác ở Mátxcơva,
ngày
29-10-1961, sđd, t.10, tr. 679.
11. ... Cần, Kiệm, Liêm, Chính là nền tảng của Đời sống
mới, nền tảng của Thi đua ái quốc.
Trời có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Đất có bốn phương: Đông, Tây, Nam, Bắc.
Người có bốn đức: Cần, Kiệm, Liêm, Chính...
Thiếu một đức, thì không thành người.
Cần kiệm liêm chính
tháng
6-1949, sđd, t.5, tr. 631.
12. ... Làm cách mạng để cải tạo xã hội cũ thành xã hội mới
là một sự nghiệp rất vẻ vang, nhưng nó cũng là một nhiệm vụ rất nặng nề, một
cuộc đấu tranh rất phức tạp, lâu dài, gian khổ. Sức có mạnh mới gánh được nặng
và đi được xa. Người cách mạng phải có đạo đức cách mạng làm nền tảng, mới hoàn
thành được nhiệm vụ cách mạng vẻ vang...
Có đạo đức cách mạng thì gặp khó khăn, gian
khổ, thất bại, cũng không sợ sệt, rụt rè, lùi bước. Vì lợi ích chung của Đảng,
của cách mạng, của giai cấp, của dân tộc và của loài người mà không ngần ngại
hy sinh tất cả lợi ích riêng của cá nhân mình. Khi cần, thì sẵn sàng hy sinh cả
tính mạng của mình cũng không tiếc. Đó là biểu hiện rất rõ rệt, rất cao quý của
đạo đức cách mạng. Trong Đảng ta, các đồng chí Trần Phú, Ngô Gia Tự, Lê Hồng
Phong, Nguyễn Văn Cừ, Hoàng Văn Thụ, Nguyễn Thị Minh Khai và nhiều đồng chí
khác đã vì dân, vì Đảng mà oanh liệt hy sinh, đã nêu gương chói lọi của đạo đức
cách mạng chí công vô tư cho tất cả chúng ta học tập.
Có đạo đức cách mạng thì gặp thuận lợi và
thành công cũng vẫn giữ vững tinh thần gian khổ, chất phác, khiêm tốn, “lo
trước thiên hạ, vui sau thiên hạ”, lo hoàn thành nhiệm vụ cho tốt chứ không kèn
cựa về mặt hưởng thụ, không công thần, không quan liêu, không kiêu ngạo, không
hủ hóa. Đó cũng là biểu hiện của đạo đức cách mạng.
Đạo đức cách mạng,
tháng
12-1958, sđd, t.9, tr. 283, 284.
13. ... Muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội phải có con người xã
hội chủ nghĩa. Con người xã hội chủ nghĩa là phải đi đến hoàn toàn không có chủ
nghĩa cá nhân. Trong đầu óc mọi người đều có sự đấu tranh giữa cái “thiện” và
cái “ác”, hoặc nói theo cách mới là sự đấu tranh giữa tư tưởng cộng sản và tư
tưởng cá nhân.
Tư tưởng cộng sản với tư tưởng cá nhân ví như
lúa với cỏ dại. Lúa phải chăm bón rất khó nhọc thì mới tốt được. Còn cỏ dại
không cần chăm sóc cũng mọc lu bù. Tư tưởng cộng sản phải rèn luyện gian khổ
mới có được. Còn tư tưởng cá nhân thì cũng như cỏ dại, sinh sôi, nảy nở rất dễ.
Nói chuyện tại lớp chỉnh huấn khóa II của Bộ Công
an,
ngày
16-5-1959, sđd, t.9, tr. 448.
14. ... Không phải chỉ thiên tài của Người, mà chính là
tính coi khinh sự xa hoa, tinh thần yêu lao động, đời tư trong sáng, nếp sống
giản dị, tóm lại là đạo đức vĩ đại và cao đẹp của người thầy, đã ảnh hưởng lớn
lao tới các dân tộc châu Á và đã khiến cho trái tim của họ hướng về Người,
không gì ngăn cản nổi.
... Loài người đang thức tỉnh; nhưng muốn tự
giải phóng hoàn toàn, thì còn phải đấu tranh. Thế mà giờ đây người thầy đột
ngột từ giã chúng ta, chưa được trông thấy kết quả cuối cùng của sự nghiệp của
mình.
Những người có tâm huyết làm sao mà có thể
cầm được nước mắt? Những người bị áp bức, nam và nữ, há lại không nên nhận lấy
nhiệm vụ mà Lênin đã để lại là tiến lên hay sao? Tiến lên!
Lê-nin và các dân tộc Phương Đông,
tháng
7-1924, sđd, t.1, tr. 295, 297.
15. ... Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc, là
làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng
bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành. Riêng phần tôi thì làm một
cái nhà nho nhỏ, nơi có non xanh nước biếc để câu cá trồng hoa, sớm chiều làm
bạn với các cụ già hái củi, em trẻ chăn trâu, không dính líu gì với vòng danh
lợi.
Trả lời các nhà báo nước ngoài,
tháng
1-1946, sđd, t.4, tr. 161.
16. ... Tôi khuyên đồng bào đoàn kết chặt chẽ và rộng rãi.
Năm ngón tay cũng có ngón vắn ngón dài. Nhưng vắn dài đều họp nhau lại nơi bàn
tay. Trong mấy triệu người cũng có người thế này thế khác, nhưng thế này hay
thế khác đều dòng dõi của tổ tiên ta. Vậy nên ta phải khoan hồng đại độ. Ta
phải nhận rằng, đã là con Lạc, cháu Hồng thì ai cũng có ít hay nhiều lòng ái
quốc. Đối với những đồng bào lạc lối lầm đường, ta phải lấy tình thân ái mà cảm
hóa họ. Có như thế mới thành đại đoàn kết, có đại đoàn kết thì tương lai chắc
chắn sẽ vẻ vang.
Thư gửi đồng bào Nam bộ,
tháng
6-1946, sđd, t.4, tr. 246.
17. ... Tục ngữ có câu: “Dân dĩ thực vi thiên”, nghĩa là
dân lấy ăn làm trời, nếu không có ăn là không có trời. Lại có câu: “Có thực mới
vực được đạo”, nghĩa là không có ăn thì chẳng làm được việc gì cả.
Vì vậy chính sách của Đảng và Chính phủ là
phải hết sức chăm nom đến đời sống của nhân dân. Nếu dân đói, Đảng và Chính phủ
có lỗi; nếu dân rét là Đảng và Chính phủ có lỗi; nếu dân dốt là Đảng và Chính
phủ có lỗi; nếu dân ốm là Đảng và Chính phủ có lỗi.
Vì vậy cán bộ Đảng và chính quyền từ trên
xuống dưới, đều phải hết sức quan tâm đến đời sống của nhân dân. Phải lãnh đạo
tổ chức, giáo dục nhân dân tăng gia sản xuất và tiết kiệm. Dân đủ ăn đủ mặc thì
những chính sách của Đảng và Chính phủ đưa ra sẽ dễ dàng thực hiện. Nếu dân
đói, rét, dốt, bệnh thì chính sách của ta dù có hay mấy cũng không thực hiện
được.
Bài nói chuyện tại Hội nghị sản xuất cứu đói
ngày
13-6-1955, sđd, t.7, tr. 572.